top of page

Mommy & me



Back in the day when I was in elementary school in Vietnam, we were all required to write descriptive essays about our moms as part of the literature class curriculums. I wrote that my mom was not only the teacher or the doctor in the house, but she also helped me hide all the mistakes that I made from my dad because she knew I was always afraid of my dad even if I did anything wrong, she only got upset but never "punished" me. Sometimes my essays were pretty darn good, sometimes... meh, but all the ones written about my mom received the highest grade my teachers even read them out loud to the whole class as model essays.


We have four people in our family. My dad, my brother, and I are those who always try to "run the house". My mom may seem to be the meekest, but she's actually the strongest. When we started social distancing, I told my parents this is the time that we all need to seek and create our secret "weapon", so we always stay in an active position even when we're by ourselves and use our weapon to triumph over our circumstances. Then the other day, my dad called me to "report" with some updates: "Everyone's so stressed out because of the pandemic but I saw your mom's been chuckling by herself a lot recently. I asked what made her chuckle so much, she said "I keep thinking of professor Zip's class on "finding the secret weapon", it brings me joy so I chuckle."" Turned out her weapon is our family, and she can just quip her weapon out simply by the thought of us. She is the invincible.


I called my mom this morning to wish her a happy Mother's Day, she said she made beef pho (pho bo) this weekend but was so upset that she couldn't ship it to me. Of course, she gets worried that I don't have enough food to eat in New York, despite the fact that my face has been getting chubbier and showing no signs of stopping ever since quarantine...


Will you make pho bo again for me next time I come home, Mommy? ;)


____________________________



Còn nhớ hồi cấp 1 viết văn tả mẹ, mình kể chuyện mẹ vừa là cô giáo, vừa là bác sĩ, hay bao che cho con lúc đi học vì biết con “sợ” bố, xong con hư mẹ chỉ buồn thôi chứ mẹ chả đánh mắng bao giờ. Văn mình viết lúc hay lúc dở, cơ mà cứ viết tả mẹ thì lần nào cũng được điểm top cao nhất lớp, còn được cô giáo đọc mẫu cho các bạn cùng lớp nghe.

Trong nhà bốn người thì ba bố con suốt ngày tranh nhau làm “thủ trưởng”. Mẹ là hiền nhất, cơ mà mẹ là mạnh nhất. Hồi mới COVID phải cách li xã hội, mình bảo bố mẹ đây là khoảng thời gian cần thiết để mọi người tập trung tìm kiếm và chế tạo “vũ khí” bí mật cho riêng mình, để bất luận trong hoàn cảnh nào thì mình cũng phải giữ vững được tư thế chủ động, tự lôi vũ khí ra để bảo vệ mình và tiếp tục chiến đấu. Hôm trước bố gọi điện kể chuyện báo cáo tình hình, người người nhà nhà xì trét COVID mà mẹ con thế nào tự dưng cứ tủm tỉm cười một mình. Hỏi sao cười thì mẹ bảo: “Cứ nghĩ đến bài học lớp cô giáo Zip về chuyên đề tìm vũ khí là tự dưng thấy vui, mà mình vui thì mình cười”. Hoá ra vũ khí của mẹ là gia đình, mẹ chỉ cần nghĩ đến ba bố con thôi là mẹ vui tít rồi, mạnh lắm.

Sáng nay gọi điện chúc mẹ Ngày của Mẹ vui vẻ, mẹ bảo cuối tuần này về quê làm món phở bò mà tiếc quá chả “síp” qua cho Zip được. Xong cứ suốt ngày lo con gái bên kia ăn không đủ chất, trong khi từ hồi cách li mặt con cứ tròn xoe ra chả hiểu sao lo…


Thôi thì để đợt tới khi nào con về chơi mẹ nấu lại phở bò cho con ăn nhé ;)

Comments


bottom of page